DỖI HỜN

Chiều đi qua núi chiều vơi
Nắng cô độc gói áo người viễn phuơng.
Nỗi nhớ lay động niềm thương
Tình vương thuở ấy già hơn lối mòn.

Hạt mưa hòa suối tuôn nguồn
Chân trời như vắt cạn buồn mắt em.
Long lanh sương mọng cỏ mềm
Bóng trăng ngủ muộn bên thềm nhớ ai !

Tàn phai theo lá hạ bay
Vàng ngưng đọng lại bờ vai dỗi hờn.

28/7/2018 Paris
Nhược Hàn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này